Cô à, giờ em mới thấy thời gian sao mà nhanh quá, tựa như một cái chớp mắt! Mới hôm nào chúng em còn bỡ ngỡ, rụt rè trong sự mới mẻ của một ngôi trường mới, ấy vậy mà giờ đã sắp kết thúc năm học thứ hai. Hai năm cao đẳng đã trôi qua, chúng em chỉ còn năm cuối bên nhau, bên cô dưới mái trường Cao đẳng Cộng đồng Hà Nội.
Cô - người ươm mầm cho tương lai, người giáo viên khiến cho chúng em không bao giờ quên. Hai năm qua, cô đã cùng chúng em trải qua bao nhiêu điều thú vị. Đó là những bài giảng với chất giọng "siêu chua", là những giờ sinh hoạt lớp với những tiếng cười, tiếng hát, và đặc biệt là những lần cô "nổi đóa". Bánh xe thời gian cứ quay lặng lẽ, chúng tôi dần trưởng thành sau mỗi bài học, sau những buổi đứng lớp của cô. Nhớ lắm những bài học làm người, những tri thức khoa học mà mấy năm qua tôi được học nằm lòng. Một năm qua đi, chúng em lại phải chào tạm biệt cô để bước tiếp sang năm mới, học thêm những bài học mới.
Cuộc sống có biết bao đổi thay nhưng đâu làm phai mờ đi tình cảm của thầy cô dành cho học sinh thân yêu. Tình cảm ấy thiêng liêng, cao quý biết nhường nào. Tình yêu thương ấy đã sưởi ấm tâm hồn của biết bao người học sinh trong suốt cả cuộc đời đi học. Nếu một mai tôi không còn là một đứa trẻ, nếu một mai tôi rời khỏi sự ủ ấp của gia đình và nhà trường để tiếp tục bước đi và thử thách mình trên quãng đường còn lại, thì tôi sẽ không quên đâu! Không bao giờ quên công ơn sâu nặng và tình cảm bao la của thầy cô dành cho tất cả học sinh của mình - những đứa con mà họ coi như máu thịt, như một phần của cuộc đời.mà xưa kia đã giảng dạy chúng tôi bằng một tấm lòng tận tụy.