slot gacor

Con đường và những ký ức Sinh viên Lê Tiến Thành CNTT–K15


Alexander the Great nói: "Tôi mang ơn cha mẹ cho tôi sự sống, nhưng tri ân thầy tôi đã dạy tôi sống đẹp". Có lẽ trong cuộc đời của mỗi con người, ngoài cha mẹ là những bậc sinh thành, thầy cô giáo cũng có công lao rất lớn. Còn đối với những sinh viên đang thời cắp sách tới trường như chúng em thì thầy cô giáo chính là những người cha, người mẹ thứ hai.

Cứ thế từng ngày, chúng ta bước lên những bậc cao hơn của nấc thang kiến thức và thầy cô thì luôn dõi theo chúng ta. Từ một con điểm tốt, một ý tưởng hay cho đến một sai phạm nhỏ, một lần không thuộc bài, thầy cô đều chú ý khen ngợi hoặc nhắc nhở. Thầy cô là những người thầm lặng đưa chúng em đến đỉnh cao của kiến thức, cho chúng em một tương lai tươi đẹp.

Sau này dù có lớn lên, có đi xa, có thành công, dù những con người xưa ấy đã già, đã về hưu nhưng một thứ không thể thay đổi trong quá khứ đó là họ từng là thầy của chúng ta, là những người tạo ra tương lai cho cả một đất nước. Bất kể một nghề nào chính đáng cũng cao quý nhưng người ta thường nói nghề “Giáo” là nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý. Họ không đơn giản chỉ là những người dẫn đường đưa lối họ còn là người giữ lửa và truyền lửa cho chúng ta, truyền ngọn lửa ấm áp tình thương, truyền ngọn lửa lỗ lực hi vọng, chẳng những thế họ còn là người bác sĩ chữa lành những vết thương ngây thơ của chúng ta mà chẳng viên thuốc nào có sức mạnh ấy cả.

Thầy cô, chỉ với hai tiếng thôi mà sao chúng em cảm thấy cao quý và thiêng liêng đến vậy. Có lẽ rằng, tình yêu nghề, yêu trẻ thơ đã ngấm sâu vào trong mỗi con người họ. Để đến khi trở thành những thầy giáo, cô giáo sự nhiệt huyết, tận tình trong mỗi con người lại dâng trào lên. Thầy cô chính là những người dẫn đường chỉ lối cho chúng em trên con đường đời của riêng mình, người vun đắp những ước mơ của chúng em vào một tương lai tươi sáng hơn. Ngày 20-11 sắp tới, ngày mà cả nước ta tri ân tới những người thầy người cô ấy, những con người thầm lặng cống hiến cả cuộc đời cho mỗi thế hệ học trò, những món quà quý giá mà chúng ta tặng họ, với họ có lẽ chẳng có gì quý hơn sự trưởng thành và sự thành công của chúng ta, đó thành quả của sự nỗ lực của cả cô, thầy và trò cùng tạo nên. Rồi sau này khi rời xa mái trường chúng ta sẽ cảm thấy tiếc nuối và mong thời gian trở lại để thêm một lần ngồi dưới lớp nghe thầy giảng, thêm một lần được thầy cô mắng phạt, thêm một lần được cô an ủi, thêm một lần được thầy cô khen ngợi, thêm một lần thôi... nhưng thời gian đâu có thể quay trở lại cũng như chúng ta, ai có thể sống hai lần? bởi vậy hãy trân trọng những con người góp phần không nhỏ mang cho ta hạnh phúc, tương lai…

Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay
Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng
Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn
Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi
Bao năm rồi? Đã bao năm rồi hở? Thầy ơi ...
Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại
Mái chèo đó là những viên phấn trắng
Và thầy là người đưa đò cần mẫn
Cho chúng con định hướng tương lai
Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi.

Dù rằng năm nay do sự bùng dịch của covid-19 em và các thầy cô không thể gặp nhau trực tiếp trên bục giảng nhà trường nhưng tình cảm của những sinh viên chúng em với các thầy cô của Trường Cao đẳng Cộng đồng Hà Nội vẫn như vậy vẫn rất gắn kết,sắp đây có lẽ đây năm cuối với chúng em rồi sắp tới là một ngày đặc biệt với các thầy cô là ngày 20/11 và cũng nhân ngày này em và lớp Công nghệ thông tin khóa thứ 15 chúng em xin chúc các thầy và cô của trường mình luôn vui khỏe, hạnh phúc, vững tinh thần trên hành trình trồng người đầy vất vả của mình nhân đây em cũng gửi lời chúc đặc biệt tới những thầy cô dạy và chỉ dẫn em trên con đường Cao đẳng từ năm nhất đến bây giờ và cũng như chỉ dẫn chúng em trên con đường học và đã giúp em định hướng sâu hơn về nghiệp đó có lẽ là những kỷ niệm đẹp nhất thời sinh viên của chúng em.
#nguoithaycuatoihcc

Tags: